Thời gian là vàng bạc. Đừng vì một việc ngoài ý muốn mà làm hỏng việc quan trọng, làm lỡ những khoảnh khắc đáng có của chính mình. Phải biết cân nhắc việc nào quan trọng hơn.
01
Cách đây một thời gian, N. và vài đứa bạn thân rủ nhau đi chơi. Trên đường đi, họ đi cùng nhau hát hò, chia sẻ những điều thú vị mà họ đã trải qua và thậm chí là chọc ghẹo nhau. Chuyến đi này với N. Và bạn bè mà nói rất hữu ích, bao mệt mỏi, bộn bề lo toan của bọn họ dường như tan biến khi đi chơi cùng nhau.
N. đang nghĩ về những gì sắp sửa diễn ra ở điểm đến thì nhìn thấy chiếc xe phía trước đã đỗ giữa đường và không di chuyển. Bởi vì con đường bên trong tương đối hẹp, N. đã nhấn còi inh ỏi để tài xế xe phía trước có thể nghe thấy và tránh đường. Nào ngờ, tài xế xuống xe và lớn tiếng với N.: "Bộ mấy người bị mù à ? Mấy người không thấy rằng tôi đang đợi khách xuống xe sao?". Nghe thấy những lời chói tai của tài xế, đám bạn N. không nhịn nữa và quyết định xuống xe để nói lý với ông ta. Nhưng đã qua 2 tiếng đồng hồ mà vẫn không thể giải quyết, bọn N. đành gọi công an. Đến trưa, mọi chuyện cũng đã được giải quyết ở tại đồn công an.
Trên thực tế, chúng ta đã từng phải đối mặt với một số người ngông cuồng như vậy vào thời điểm nào đó, chúng ta có thể biến những chuyện lớn thành chuyện nhỏ, còn chuyện nhỏ thì coi như không có gì. Trong trường hợp này, chúng ta có thể kiếm con đường khác để đi hoặc vòng xe lại để tránh bỏ lỡ những chuyện quan trọng cũng như bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp đẽ của chuyến đi. Nhưng không ai trong nhóm N. làm điều này, vì một chuyện đỗ xe mà cãi nhau và lãng phí thời gian ở đồn công an, phá vỡ kế hoạch ban đầu.
Tâm trạng của mọi người đôi khi dễ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài. Khi những người khác cố gắng chọc tức chúng ta và chúng ta chỉ bị kích động bởi anh ấy, chúng ta đã thua, không chỉ thua những người chọc tức chúng ta, mà còn thua chính mình. Thật lãng phí thời gian.
02
D. muốn đến thành phố để phỏng vấn cho vị trí trợ lý giám đốc nhưng vì một số lý do nên cô buộc phải đi taxi. Cô đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu cũng như câu trả lời khi nhà tuyển dụng đặt ra. Sau nhiều ngã rẽ, D. phát hiện ra rằng tuyến đường đã sai, thậm chí đã cách xa điểm đến hơn. Cô yêu cầu tài xế quay lại. Cô phải nhanh chóng và không thể đi như thế này do thời gian của cô không còn nhiều. Nhưng tài xế hét lên và nói rằng D. đang trì hoãn việc kinh doanh của mình.
Nhân cơ hội xe vào trạm xăng, cô cũng xuống xe. Điều không ngờ là khi trả tiền, tài xế đã bắt chẹt cô trả tiền cao hơn giá ban đầu đề nghị, nếu không anh ta sẽ không để cô đi. D. hiểu rằng thời gian không chờ đợi ai, cô không thể vụt mất cơ hội làm việc với mức lương cao ngất ngưỡng vì điều nhỏ nhặt này. Cô dứt khoát rút tiền, trả tiền cho tài xế và nhanh chóng đón chiếc xe khác. Cô cũng đến nơi kịp lúc, cô trả lời phỏng vấn rất lưu loát và giành được sự tán thưởng của nhà tuyển dụng. Cuối cùng, cô cũng đã được trúng tuyển.
Đôi khi có vài việc, chúng ta phải học cách tạm thời đặt nó sang một bên, phải phân biệt cái nào là quan trọng và không quan trọng; không để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân, hoặc vì việc phụ mà lỡ việc chính. Thời gian không chờ bạn đâu.
Mọi việc cần cân nhắc về mức độ quan trọng. Đối với mọi người, điều quan trọng nhất là không tốn thời gian tranh luận vô bổ với người khác. Nếu bạn lúc nào cũng tranh cãi vô bổ thì bạn cũng chẳng có ích gì. Đừng để vì lý do ngoài ý muốn mà làm thay đổi kế hoạch đã định và để thời gian trôi qua lãng phí.
03
Năm ngoái, tôi đã đến thành phố để tham gia một hội thảo với các đồng nghiệp. Khi tôi đang đợi xe, có một bà lão ăn xin bị tật ở chân đến chỗ chúng tôi. Bà ta còn cố bò lên tận chỗ bục để hành lý của chúng tôi để xin chúng tôi cho tiền. Bọn tôi không ai bảo ai đều móc ví ra cho tiền. Mỗi người năm mười ngàn, cả bọn cũng cỡ vài chục ngàn.
Thế nhưng, sau khi ra khỏi khu vực ăn xin, bà ta đi lại như người bình thường. Thấy được âm mưu của người ăn xin, ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén trong lòng, anh bạn tôi định đuổi theo nhưng mọi người ngăn lại. Cả đội khuyên anh ta đừng để cú lừa này làm ảnh hưởng đến tâm trạng và trễ buổi hội thảo quan trọng.
Nhưng anh bạn tôi vẫn rất tức giận và cảm thấy rất chán nản vì lòng tốt đặt không đúng chỗ. Vài chục ngàn chứ ít gì. Đó cũng là số tiền mà nhiều người khó kiếm được. Vậy mà... Anh tức giận quát lên: "Ăn xin sao sung sướng quá!". Rồi anh quay sang hỏi đồng nghiệp có giận không khi bị cướp mất số tiền vất vả mới có được. Các đồng nghiệp vẫn nói với anh ta một cách bình tĩnh: "Tất nhiên, chúng ta đều rất tức giận, nhưng tức giận có ích gì, có lấy lại được tiền không".
Thật vậy, nếu anh này không nghe lời đồng nghiệp của mình, thì ngay lúc đó anh ta quay lại tìm người ăn xin và lấy lại tiền. Chính anh tự làm mình bực mình và không vui và sẽ lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc vô bổ này. Đây là mất mát lớn nhất.
Đôi khi, chúng ta dễ dàng lãng phí thời gian quý báu vào những điều nhỏ nhặt không đáng. Nó khiến bạn cảm thấy bực bội vì phạm sai lầm, và bạn đem sự bực tức vào công việc. Có đáng không? Và nếu chúng ta thực sự lãng phí thời gian và sức lực của mình thì thời gian và năng lượng ở đâu để làm giàu cho bản thân, cải thiện và làm cho bản thân ổn định và khôn ngoan hơn?
Thời gian là vàng bạc. Hãy tận dụng thời gian vào những việc có ý nghĩa. Đừng vì một việc nhỏ ngoài ý muốn mà làm hỏng việc quan trọng, làm lỡ những khoảnh khắc đáng có của chính mình.
Xuân Thảo
Theo Trí Thức Trẻ